- Đàn bà, sinh ra đã khổ, lấy chồng xa nhà còn khổ trăm bề! Kêu trời trời không thấu, than đất đất không thưa. Nhớ mẹ nhớ cha, nhớ cuộc sống ở quê nhà! 

Phận đàn bà, sinh ra đã khổ, lấy chồng xa nhà còn khổ trăm bề!
Tôi và anh yêu nhau 7 năm ròng rã, chừng ấy năm tuổi thanh xuân tươi trẻ của tôi dành hết cho anh, cho một người ở cách xa mình 300km. Chúng tôi gặp nhau vào một lần anh về trường cấp 3 tôi học để thực tập. Lúc ấy tôi còn ngố tàu và nghịch ngợm lắm, thường xuyên đi học muộn và bị anh phạt viết bản tự kiểm điểm vì anh là giáo viên phụ trách ngoài giờ của lớp tôi. Dần dần rồi chúng tôi yêu nhau từ lúc nào không hay, 3 tháng ngắn ngủi thực tập cũng khiến anh cướp mất tâm trí tôi mất rồi. Cứ thế anh về nhà, ra trường và xin dạy học ở một trường tiểu học gần nhà, còn tôi thì vẫn là một cô học trò trong sáng và mơ mộng.
Nếu như những cô gái ngày ấy tối tối lại theo người yêu đi chơi khắp đường cùng ngõ hẻm, tận hưởng hết cái ôm xiết, tay nắm tay, tôi lại giấu mình trong nhà, nói chuyện qua lại với anh bằng những tin nhắn của điện thoại, bằng những cuộc gọi đường dài rồi cũng phải đến lúc kết thúc mà chẳng mấy khi gặp mặt do hoàn cảnh kinh tế và anh cũng rất bận rộn. Nhiều người bảo tôi bị hâm, yêu một người ở xa mà chẳng biết có ra kết quả gì không nữa. Mẹ tôi ban đầu cứ nghĩ tôi yêu cho vui thế thôi, xong rồi thấy mãi chúng tôi chưa chia tay lại cấm đoán cực kì kịch liệt. Mẹ tôi bảo:

tui-phan-dan-ba-lay-chong-xa56-blogtamsuvn
Tôi và anh yêu nhau 7 năm ròng rã, chừng ấy năm tuổi thanh xuân tươi trẻ của tôi dành hết cho anh (Ảnh minh họa)

– Con gái lấy chồng xa, khác gì dâng không cho nhà khác…
Tôi cũng biết vậy, nhưng hồi ấy anh thương tôi lắm. 7 năm yêu nhau, chúng tôi cũng có nhiều lần xích mích, có những lần tôi quyết bỏ luôn rồi, đổi hẳn số điện thoại, vậy mà anh vượt đường xa, nghỉ làm chỉ để đón gặp được tôi xin lỗi. Nghĩ sao mình lại nỡ lòng phụ bạc, đánh đổi chừng ấy năm chẳng nhẽ trời lại phụ lòng tôi, rồi thì tôi vẫn quyết yêu và cưới anh. Vì không ở gần, anh đề nghị tôi xin nghỉ việc và theo anh cùng về quê mình, anh sẽ đi dạy, còn tôi mở một quán tạp hóa nhỏ gần nhà buôn bán. Kế hoạch ấy tưởng như rất đẹp và hoàn hảo…
Ngày tôi cưới, mẹ cha nuốt nước mắt vào trong, mẹ nắm tay tôi bịn rịn mãi không rời. Tôi bảo mẹ:
– Mẹ đừng buồn, người ta lấy chồng nước ngoài thì đã có sao, đây có 300km chứ mấy. Máy bay 30 phút là tới, tàu lửa 7h đến nơi, gần mà, không việc gì cả!!
Rồi tôi quệt vội nước mắt leo lên xe khách, khép lại cánh cửa cuộc sống màu hồng của tôi từ đó. Chuyến xe dài và xóc nảy, như báo trước cuộc đời bấp bênh mãi của tôi về sau…

tui-phan-dan-ba-lay-chong-xa-blogtamsuvn
Sáng đang ngủ chập chờn, mẹ chồng đã đập cửa gọi tôi dậy. (Ảnh minh họa)
Ngày đầu tiên về làm dâu, khi khách khứa đã ăn uống xong xuôi, mọi người để cả đống chiến trường ấy lại nhà và không có ai dọn dẹp cả. Tôi vì đi đường xa nên xin vào nghỉ một lúc rồi ngủ quên, khi tỉnh dậy thấy trời nhá nhem tối, chồng đi đâu mất, chỉ có mẹ chồng ở nhà và bà đang ngồi xem tivi.
Nói qua về gia đình nhà chồng, anh là con trai út, bố anh đã mất từ lâu, trước anh còn có 2 chị đã đi lấy chồng, cũng lấy ở trong làng và có nhà xung quanh đó cả. Trước đây có một vài lần gặp mặt, tôi thấy họ khá thân thiện và cởi mở, vậy nên cũng an tâm phần nào khi về làm dâu. Quay trở lại với thực tại, tôi-cô dâu mới về nhà chồng, đành nén tủi thay đồ và xắn tay áo quét dọn nhà cửa, vẫn chưa kịp tắm rửa lớp phấn son. Mẹ chồng thấy thế vẫn ngồi im lặng xem vô tuyến và chẳng phụ tôi lấy một tay. May thay một lúc sau có con bé con ông bác chạy sang, nó thấy tôi lúi húi mới chạy lại giúp, tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành…Tối đó anh về khuya, uống rượu đâu trong làng về say bét nhè, khiến tôi một lần nữa đứng dậy lau dọn chiến trận, lau xong thì trời cũng đã khuya, anh đã ngủ từ lúc nào.
Sáng mai ra đang ngủ chập chờn, mẹ chồng đã đập cửa gọi tôi dậy. Tôi luống cuống bò dậy, với đồng hồ thì mới điểm 5h sáng, trời còn nhá nhem, giờ này bà dậy sớm làm gì thế nhỉ? Vội ra mở cửa, bà nhăn mặt lầm bầm dẫn tôi ra sau nhà, chỉ cho tôi những việc cần làm trong nhà mỗi buổi sáng. Nào cho gà ăn, dọn chuồng, quét sân, quét nhà, nấu nước, chuẩn bị cơm,…Chao ôi, tôi con gái thành phố, được cha mẹ chiều chuộng, có mỗi việc đi làm về là đã có cơm canh mẹ nấu sẵn, tối đến chỉ việc rửa bát giặt đồ rồi đi ngủ, còn gì nữa đâu, sao giờ lại lắm việc đến vậy? Chưa hết, nấu nước bà sợ tốn điện, bảo tôi nhóm củi cho kinh tế. Thôi thì dâu mới, tôi nhịn, tôi chịu, tôi làm tất! Nhưng không, không chỉ mỗi việc ấy, dần dần tôi nhận ra tất cả công việc trong nhà giờ tôi đều lo cả. Bao nhiêu việc cứ xoay vòng khiến tôi không lúc nào ngơi tay.
Giấc mơ về một gia đình đầm ấm của tôi đâu rồi? Khi mà chồng tôi đi suốt ngày, hết đi dạy về lại sang nhà mấy ông trong làng chơi cờ tướng, không thì sẽ chạy đi đá bóng với mấy anh trong thôn. Chẳng có tỉ tê, chẳng có đưa vợ đi đâu đó, mà thật ra cũng chẳng biết đi đâu ngoài cái cổng làng to tướng và bao quanh là ruộng bát ngát mênh mông.
Giấc mơ về một gia đình đầm ấm của tôi đâu rồi? Khi mà những bữa cơm gia đình với tôi như là địa ngục. Khác biệt vùng miền khiến tôi không thể thích nghi nổi thức ăn nhạt thếch và không mấy khi cho đường ở nơi đây. Chưa kể tôi còn đứng bếp, mọi bữa cơm tôi nấu đều bị mẹ chồng chì chiết không thể nuối trôi. Những tưởng chồng sẽ bảo vệ tôi, nhưng không, anh cẫn cắm cúi vừa ăn vừa xem thời sự…
Giấc mơ về một gia đình đầm ấm của tôi đâu rồi? Khi mà các chị và cháu cứ cuối tuần lại đổ bộ vê nhà tôi đông như quân nguyên, ăn uống ngủ nghỉ một mình tôi chợ búa, tôi biết trốn đi đâu cho khỏe thân tôi đây? Tiền lương chồng đưa, làm công việc nhà nước, chỉ đủ ăn tiêu mà chẳng để lại được đồng nào. Tôi càng ngày càng thấy mình như tách biệt hẳn với thế giới ngoài kia, chỉ loanh quanh trong nhà mà không hết việc.
Thấm thoắt đã 1 năm trôi qua, 1 năm rồi tôi chỉ được về thăm mẹ đúng 1 lần vào dịp trước tết nguyên đán, rồi cũng vội vàng trở lại nhà chồng, còn nữa thì chẳng đi đâu được. Ngày tôi về, nhìn thấy tôi, mẹ tôi ôm chầm lấy òa khóc như một đứa trẻ. Tôi cũng khóc như một đứa trẻ nhưng trong thân xác của một người đàn bà đi lấy chồng xa, mảnh đất xa lạ đã khiến tôi già đi mấy tuổi vì vất vả…

Đăng nhận xét

 
Top